Châu Tinh Trì có nói, để có danh có phận, bạn phải vượt qua cái ngại ngùng cố hữu hay sĩ diện của dân châu Á, mình vô danh, có ai biết đâu mà. Đừng để cái tôi lớn mà hỏng cuộc đời đi. Hạ thấp mình xuống, để người ta cho mình cơ hội.
Trong câu chuyện mang đậm chất hài hước, châm biếm này, người dùng có nickname Phan Thanh Hùng đã nêu ra 2 trường hợp cụ thể để so sánh là cách thức kinh doanh của người Tây và Việt Nam.
Vấn đề chưa bao giờ là làm, xông vào làm, lăn lê bò toài ra làm. Làm để làm gì khi bạn không biết mình đang làm gì, để đạt được điều gì? Vậy thì bạn thành robot mất rồi. Người ta lập trình sao chạy i sì như vậy và chẳng hề tư duy về giá trị của chuyện mình đang làm.
Có lẽ đây là câu hỏi đánh đố cho bất kì ai nếu đặt mình vào vị trí của người trả lời, vì vốn dĩ thẩm mỹ là chuyện rất khó có thể đo lường theo một tiêu chuẩn cụ thể nào được. Vậy nên để đo lượng được mức độ “đẹp” của một dự án đòi hỏi cần phải có một hệ quy chiếu nhất định để đảm bảo rằng kết luận cuối cùng về “đẹp” “xấu” sẽ là có căn cứ và thỏa đáng. Vậy tiêu chí nào sẽ dùng để đánh giá một dự án hay một thiết kế là đẹp?
Một đêm nọ, khi vừa về đến cửa, tôi không vào nhà ngay, mà tần ngần chừng 5 phút để nhìn ngắm khu phố yên tĩnh của mình. Chưa đến 10 giờ mà các nhà đã đóng cửa, tắt đèn, làm nổi bật các cột đèn vàng với dây điện giăng mắc phía trên, tỏa bóng xuống các chậu cây bên ngoài các căn nhà trước mặt thành từng dải màu đan xen, bình yên.